Trong văn học và phim ảnh Cô_đầu

Kisaeng ở Bình Nhưỡng, Bắc Triều Tiên năm 1890

Nổi tiếng nhất trong giới cô đầu Triều Tiên là Hoàng Chân Y. Cô là một nhân vật lịch sử thời Joseon, xinh đẹp và tinh thông văn học. Khó thảo luận về văn học thời Joseon mà không đề cập đến cô. Có hai phim chính trong đó Hoàng Chân Y đóng vai trò trung tâm.

Kisaeng đã đóng vai trò quan trọng trong văn học nổi tiếng của Hàn Quốc kể từ giữa triều đại Joseon. Khi văn học phổ biến như tiểu thuyết và pansori xuất hiện, kisaeng thường đóng vai trò chủ đạo. Điều này một phần là do vai trò độc đáo của họ là những người phụ nữ có thể di chuyển tự do trong xã hội. Kisaeng xuất hiện như những nữ anh hùng trong những câu chuyện như Chunhyangga, và là nhân vật quan trọng trong nhiều câu chuyện kể về thời Joseon khác.

Kisaeng cũng bắt đầu xuất hiện trong nghệ thuật bản địa của Joseon sau này. Chúng đặc biệt phổ biến trong tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng đầu thế kỷ 19 Hyewon, người có các tác phẩm tập trung vào cả cuộc đời của các chủ đề về kisaeng.

Kisaeng tiếp tục là trung tâm của sự hiểu biết và tưởng tượng về văn hóa Joseon ở Nam và Bắc Triều Tiên đương đại. Chẳng hạn, nữ chính trong phim Chi-hwa-seon là một kisaeng, bạn đồng hành của họa sĩ Owon. Các phương pháp điều trị mới của những câu chuyện kisaeng nổi tiếng, bao gồm Xuân Hương truyện và lịch sử về Hoàng Chân Y, tiếp tục xuất hiện trong các tiểu thuyết và điện ảnh nổi tiếng. Có một câu chuyện hiện đại về gisaeng trong phim Hàn Quốc Tales of a Kisaeng.

Ảnh chụp Cô đầu đầu thế kỉ 20.

Sau năm 1945 ở Việt Nam, trong một thời gian khá dài sinh hoạt ca trù vốn tao nhã và sang trọng trước đây đã bị hiểu lầm và đánh đồng với các sinh hoạt thiếu lành mạnh ở một số ca quán đô thị khiến cho xã hội chối bỏ và quyết loại sinh hoạt ca trù ra khỏi đời sống văn hóa. Ca trù đã không được nuôi dưỡng và phát triển một cách tự nhiên, không được tôn vinh đúng mức, phải chịu tồn tại thiếu sinh khí và tàn lụi. Nhiều nghệ nhân, nghệ sĩ đã phải cố quên đi nghiệp đàn hát và giấu đi lai lịch của mình[3].

Nhà văn Kim Lân cũng có cả một truyện ngắn liên quan đến cô đầu là "Đứa con người cô đầu". Nhà thơ Tú Xương chắc chắn là người rất hay đi hát cô đầu, có quan hệ và ân tình sâu nặng với các cô kỹ nữ này, ông còn có bài Tết tặng cô đầu:

Ngày xuân mừng quý kháchKhi vui, lọ đàn phách!Chuyện nở như pháo rangChuyện dai như chão rách,Đổ cả bốn chân giườngXiêu cả một bức vách!

Nhà văn Anh Thơ từng có kỷ niệm cay đắng với cô đầu thế này: "Tôi mất lòng tin vào đàn ông một thời gian dài. Từ bỏ cuộc đính hôn với ông Cẩm Văn, chủ Nhà xuất bản Nguyễn Du vì mỗi lý do ông ấy mê cô đầu. Khi thấy Cẩm Văn nhìn cô đầu rất say đắm, tôi đã ngất đi vì nhục nhã. Tôi nhất quyết đoạn tình, ông ấy cứ chạy theo thanh minh rằng: "Anh chỉ yêu cái bản sắc văn hóa dân tộc thể hiện qua cái áo tứ thân của cô ấy chứ không yêu gì cô ta. Anh chỉ yêu em thôi". Sau này nghĩ lại tôi cũng thấy thương ông ấy một chút nhưng rồi nghe tin là tôi bỏ đi, cô đầu ấy dọn luôn đến nhà Cẩm Văn ở, thế là tan một nhà xuất bản danh tiếng."[4]